Ông Tài đã đặt tên cho đứa bé là Tiểu Phương. Mọi người trong nhà cũng hy vọng Tiểu Phương sau này sẽ báo hiếu, chăm sóc cha nuôi khi ông già yếu.
Mỗi ngày, ông Tài gửi Tiểu Phương nhờ mẹ chăm sóc giùm. Ông ra ngoài làm đủ việc nặng nhẹ để kiếm tiền về nuôi con gái. Cho đến khi Tiểu Phương vào tiểu học, bà nội già yếu qua đời nên cô bé được gửi đến nhà của ông Tiền – anh trai của Phương Sùng Tài. Hằng ngày, người cha nuôi vẫn miệt mài, chăm chỉ làm việc kiếm tiền để nuôi con gái ăn học.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Tiểu Phương đã đi làm thay vì học tiếp. Trong thời gian này, cô có quen biết với một chàng trai và có ý định tiến tới hôn nhân. Biết chuyện, ông Tiền đã tìm đến gặp chàng trai và gia đình để bàn bạc về hoàn cảnh của em trai mình nếu Tiểu Phương kết hôn.
Cuối cùng, hai bên đã thống nhất cho vợ chồng Tiểu Phương đón ông Tài về sống chung sau khi cô kết hôn để tiện chăm sóc. Mọi chuyện tưởng chừng êm thấm, ông Tài về già có được người chăm sóc, con cái quây quần vui vẻ. Ấy thế mà, chỉ sau thời gian sống chung, vợ chồng Tiểu Phương cũng như bố mẹ chồng của cô đã tỏ thái độ khó chịu với ông Tài. Tuy ông rất chăm chỉ, tự kiếm tiền bằng những công việc lặt vặt nhưng vẫn không khiến con gái nuôi hài lòng.
Ngôi nhà xập xệ của ông Tài ở quê. (Ảnh sohu)
Cuối năm 2015, vợ chồng Tiểu Phương đã dụ ông Tài trở về quê với lời hứa mỗi tháng sẽ chu cấp một khoản tiền hiếu nghĩa để ông an hưởng tuổi già. Tuy nhiên, đó chỉ là lời hứa suông. Chẳng những không gửi tiền cho cha, Tiểu Phương còn cắt liên lạc, không thăm hỏi ông Tài kể từ ngày ông trở về quê.
Quá bức xúc cho em trai gặp phải đứa con cạn tình cạn nghĩa, ông Tiền đã gọi điện cho vợ chồng Tiểu Phương nhưng bên kia không nghe máy.
Chưa dừng lại đó, năm 2016, cô con gái bất ngờ kiện cha nuôi ra tòa với yêu cầu cắt đứt liên hệ cha con. Xét theo luật pháp, ông Tài không đủ điều kiện nhận con nuôi và khoảng cách tuổi tác giữa ông và Tiểu Phương cũng không trên 40. Do đó, tòa án xử phần thắng cho Tiểu Phương. Tuy đã kháng cáo nhưng ông Tài không đưa ra được bằng chứng mới nên phán quyết vẫn giữ như cũ.
(Ảnh sohu)
Trong khi đứa con gái nuôi hào hứng, vui mừng vì từ đây không còn dính líu, dây dưa với người cha già yếu thì ông Tài lại đau khổ khôn nguôi. Mấy chục năm ròng, ông làm việc cật lực để nuôi con, dồn hết tình thương để rồi cuối cùng đúng kiểu “nuôi ong tay áo” vô cùng chua chát.
Vợ chồng Tiểu Phương cũng quyết dứt tình nghĩa khi sòng phẳng đền bù một khoản tiền cho ông Tài, coi như trả “tiền công” nuôi dưỡng mấy chục năm. Nghĩ mà đắng cay quá đỗi, lấy oán báo ân là đây!
Sức khỏe ngày càng yếu đi, ông Tài sống cô độc ở tuổi xế chiều và mất sức lao động. Đau xót là mỗi chiều, ông thường lật giở lại những tấm ảnh của Tiểu Phương trong nỗi nhớ con và lẩm bẩm: “Con bé không cần tôi, con bé không quan tâm đến tôi…”, nghe mà đứt ruột làm sao!
Người ta hay nói “nước mắt chảy xuôi” quả chẳng sai, bố mẹ muôn đời luôn yêu thương, quan tâm con cái, dù đó chỉ là mối quan hệ bố mẹ nuôi. Ngược lại, nhiều người con như Tiểu Phương, khi đủ lông đủ cánh thì vô tâm bay đi, không thèm ngó ngàng đến bố mẹ. Thậm chí, cô gái trong câu chuyện còn tuyệt tình cắt đứt mối quan hệ với người từng dưỡng dục, dồn hết yêu thương cho mình. Sống ở đời, chữ tình chữ nghĩa rất quan trọng nhưng mấy ai còn nhớ?