Tôi là người đã mua và dùng ô tô cũ được 4 năm nên quá thấm thía bài học “một tiền gà, ba tiền thóc” khi số tiền bỏ ra sửa chữa, duy tu, bảo dưỡng xe đã gần bằng chiếc xe mới.
Sau khi đọc bài “Tôi không thiếu tiền sắm ô tô 5 tỷ đồng nhưng chỉ mua xe cũ” và một số bài viết trong diễn đàn chủ đề mua ô tô sang cũ thay vì xe mới của một số độc giả trên báo VietNamNet, tôi thấy rằng câu chuyện mua xe cũ hay mới ngoài yếu tố điều kiện ra thì nhu cầu thực tế mới là yếu tố quyết định phần còn lại. Tôi xin kể câu chuyện mua và dùng xe của tôi với bài học “một tiền gà, ba tiền thóc” sau 4 năm sử dụng.
Năm 2019, tôi quyết định mua ô tô bởi đã chán cảnh đi thuê xe giá lên xuống theo thời điểm, hay mượn bạn bè lúc được lúc không. Tài chính trong người chỉ có khoảng 350 triệu đồng, không đủ để mua một chiếc xe mới số tự động, dù là loại rẻ nhất thuộc phân khúc cỡ A. Vì vậy, ô tô cũ là giải pháp dễ tính nhất bởi thị trường có rất nhiều lựa chọn.
Cũng vì là người chưa “va” với ô tô cũ nên tôi hoàn toàn tin tưởng một người bạn là dân “cò xe” để nhờ tìm xe trong tầm giá. Một ngày bất ngờ nhận được tin báo có xe, trong tâm trạng háo hức như đứa trẻ chờ nhận quà, tôi lao đến nơi xem xe và rất nhanh rước về một chiếc Chevrolet Orlando đời 2012 trong tâm thế mua xe của “thợ” thì không cần phải nghĩ. Thế nhưng những ngày tháng sau đó không êm đềm như bản thân đã suy tính.
Chạy xe chừng 6 tháng với số tiền bỏ thêm khoảng chục triệu đồng để thay dầu, bugi, mô-bin, sơn dặm, cao su chân máy,… tôi bắt đầu nhận thấy những bất thường ngày càng rõ hơn. Đầu tiên là tiếng gõ từ động cơ, hay xe chuyển số có vẻ chậm, dễ tắt máy. Qua một vài gara bắt bệnh, hầu hết thợ đều nhận định phải bổ máy kiểm tra. Chi phí cho lần đại tu này hết gần 70 triệu đồng. Xót của nên tôi đành cắn răng chi tiền với hy vọng chiếc xe sẽ chạy ổn định một thời gian dài nữa.
Tuy nhiên, câu chuyện “nuôi xe” chưa dừng lại khi năm nào tôi cũng tốn một khoản tiền cho việc thay thế dần phụ tùng hoặc sửa lỗi này, lỗi kia như thay két nước, dây cua-roa, rô-tuyn lái, rô-tuyn cân bằng, bát bèo… Loanh quanh cũng 10-15 triệu đồng. Mới tối qua lúc lái xe đi đón con, tôi bỗng phát hiện một bên đèn pha và xi-nhan không hoạt động, khi đánh lái thấy kêu ra tiếng, có lẽ chiếc xe lại đang báo hiệu chuẩn bị “ốm” tiếp!
Ngồi nhẩm tính lại, như vậy suốt 4 năm, kể cả tiền mua xe, sửa xe, tôi đã tiêu hết khoảng hơn 550 triệu đồng. Nếu mua một chiếc xe mới trả góp, thì có lẽ giờ tôi đã trả xong tiền và ung dung hàng ngày lên xe và nổ máy, thay dầu máy, nước máy định kỳ mà chả cần quan tâm hay cất công lên mạng dò hỏi lỗi này, bệnh nọ.
Tôi không rõ ở các dòng xe sang sẽ thế nào, nhưng với trải nghiệm xe cũ bình dân như của mình, tôi đã cảm thấy hối hận vì suy tính tiết kiệm tiền mua xe thành ra lại tốn hơn mua xe mới. Thậm chí bây giờ nếu bán xe khi thị trường đang đi xuống, được giá cũng chỉ khoảng 250 triệu đồng, tôi chẳng biết sẽ đổi sang chiếc xe gì khác nếu vẫn chọn ô tô cũ, còn xe mới thì khá tốn kém.
Qua trải nghiệm bản thân, tôi cho rằng mình có 3 lý do để sợ ô tô cũ, đó là:
– Mất thời gian tìm hiểu, xem xe và việc gặp xe lỗi rất hên xui.
– Thường xuyên phải bảo dưỡng, sửa chữa và tuổi xe càng cao càng dễ gặp bệnh bất thình lình.
– Chiếc xe cũ chỉ đơn giản là phương tiện đi lại, khó hình thành tài sản thế chấp vay vốn khi cần.
Độc giả Ngô Thành Nam (Hà Nội)