Cuộc sống của tôi hiện tại khá viên mãn. Tôi có một gia đình hạnh phúc với người vợ tuyệt vời và hai đứa con đáng yêu. Công việc kinh doanh thuận lợi, mọi thứ dường như đều suôn sẻ và khiến tôi cảm thấy tự hào về những gì mình đã đạt được. Tuy nhiên, có một chuyện xảy ra cách đây 5 năm, một sai lầm mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ quay lại ám ảnh mình vào lúc này.
Cách đây 5 năm, trong một lần công tác xa nhà, tôi tình cờ gặp lại Hương – người yêu cũ thời cấp 3. Hương là hoa khôi của trường, người mà thời thanh xuân, tôi và nhiều chàng trai khác đều thầm mến. Chúng tôi từng có một mối tình chớm nở, nhưng sau đó vì đi học xa, cả hai dần cắt đứt liên lạc.
Gặp lại Hương ngày hôm đó, mọi ký ức xưa chợt ùa về. Chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện và hoài niệm về thời thanh xuân đã qua. Có lẽ do cảm xúc lấn át, hay sự yếu lòng của cả hai, mà đêm đó, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Đó là lần duy nhất sau bao năm xa cách.
Sau hôm đó, cả hai quyết định cắt đứt liên lạc vì muốn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau. Tôi trở về với gia đình, và Hương cũng tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đã khép lại từ đó, không ai làm phiền cuộc sống của ai nữa. Nhưng rồi, vào buổi họp lớp gần đây, tôi gặp lại Hương một lần nữa, và lần này, cô ấy đi cùng với một đứa trẻ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã nhận ra có gì đó rất đặc biệt ở đứa bé. Thằng nhóc tầm 4 tuổi, đôi mắt, chiếc mũi, khuôn mặt… giống tôi đến mức tôi không thể phớt lờ được. Tôi cố giữ bình tĩnh suốt buổi họp lớp, nhưng lòng tôi rối bời. Sau buổi họp, Hương chủ động hẹn gặp riêng tôi, và tôi đồng ý. Tôi biết có điều gì đó cô ấy cần nói, và linh cảm mách bảo rằng nó liên quan đến đứa bé kia.
Tôi phải làm gì để không làm tổn thương ai mà vẫn giữ được gia đình của mình, ảnh: DSD
Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ. Hương ngồi đối diện tôi, vẻ mặt có chút căng thẳng. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi mở lời:
“Anh chắc đã nhận ra thằng bé rồi, đúng không? Nó tên là Minh, con của anh.” – Câu nói của Hương như một cú sốc giáng thẳng vào tôi. Tim tôi đập nhanh, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
“Em nói sao? Minh… là con của anh? Sao em không nói gì với anh từ trước?” – Tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự hoang mang.
Hương thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp:
“Lúc đó, em không muốn làm phiền cuộc sống của anh. Em biết anh đã có gia đình hạnh phúc, và em cũng không có ý định xen vào. Nhưng giờ thằng bé đã lớn, nó luôn hỏi về bố. Em không thể mãi lừa dối nó được. Minh cần có một người cha, và em nghĩ rằng anh cần biết sự thật.”
Ngồi nghe Hương nói, đầu óc tôi rối bời. Tôi là người đã có vợ, có con. Cuộc sống của tôi hiện tại ổn định và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, tôi phát hiện ra mình còn có một đứa con khác, với người phụ nữ từng là mối tình đầu của tôi. Tôi không biết phải làm sao, không biết đối mặt với chuyện này thế nào.
“Anh cần chút thời gian, Hương. Chuyện này quá bất ngờ với anh. Em nói muốn anh làm gì bây giờ?” – Tôi hỏi, lòng đầy mâu thuẫn.
Hương nhìn thẳng vào tôi, giọng nói đầy quyết tâm:
“Em không cần anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, em cũng không đòi hỏi gì cho bản thân mình. Em chỉ mong anh có thể dành chút thời gian cho thằng bé. Nó đã thiếu vắng hình ảnh người cha trong suốt 4 năm qua. Em không muốn nó lớn lên mà không biết mặt bố. Chỉ cần anh thỉnh thoảng đến thăm, dành cho nó một chút tình yêu thương, thế là đủ với em rồi.”
Lời nói của Hương khiến tôi bối rối hơn bao giờ hết. Tôi yêu gia đình mình, yêu vợ và các con. Nhưng giờ đây, tôi lại biết mình có một đứa con khác ngoài cuộc hôn nhân. Tôi không thể làm ngơ trước thằng bé, nhưng cũng không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của mình.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi lái xe về nhà mà lòng nặng trĩu. Tôi không thể ngừng nghĩ về thằng bé Minh, đôi mắt nó giống hệt tôi, không thể nào chối bỏ được. Nhưng làm sao tôi có thể nói với vợ mình về chuyện này? Tôi biết, một khi sự thật bị phơi bày, gia đình tôi sẽ không còn như trước nữa. Nhưng nếu tôi giữ im lặng và không làm gì, thằng bé sẽ lớn lên mà không có sự hiện diện của cha trong cuộc đời. Tôi không muốn là một người cha tồi tệ như vậy.
Tối hôm đó, tôi nằm trằn trọc, không tài nào ngủ được. Vợ tôi vẫn ngủ say bên cạnh, hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra trong lòng tôi. Tôi nhìn cô ấy, lòng tràn ngập sự áy náy. Tôi biết mình đã phạm sai lầm 5 năm trước, và giờ đây, sai lầm đó đã trở thành một thực tế không thể chối bỏ.
Tôi tự hỏi mình: Liệu có cách nào để tôi cân bằng giữa trách nhiệm với đứa bé Minh mà không làm tổn thương gia đình mình? Liệu tôi có thể giữ kín chuyện này và chỉ âm thầm quan tâm đến thằng bé? Nhưng liệu như vậy có công bằng với tất cả mọi người, nhất là với vợ và các con tôi?
Tôi đang đứng giữa ngã ba đường, không biết phải làm gì tiếp theo. Một bên là trách nhiệm với đứa con tôi vừa biết đến, và một bên là gia đình mà tôi yêu thương và muốn bảo vệ. Điều gì là đúng đắn? Tôi phải làm sao để mọi chuyện không rơi vào tình trạng tồi tệ hơn?
Thời gian không đợi tôi, và tôi biết mình cần phải đưa ra quyết định sớm, trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.