Cả tuổi thơ Dưa Hấu đi nhặt ve chai cùng ngoại, 2 năm nay do sức yếu, lại mắc bệnh tim, ngoại đành ngồi sau để cháu chở đi mưu sinh khắp Sài Gòn.
Dưa Hấu tên là Nguyễn Tường Vi, năm nay 8 tuổi. Cái tên của em có một ý nghĩa lạ lắm. Bà ngoại của bé kể, ngày còn nhỏ bé hay được mẹ bồng lang thang ngoài đường xin ăn, mấy lần khóc đói hay được mọi người cho bánh trái, thứ gì cũng không ăn, trừ dưa hấu. Vậy là em được đặt cái tên này.
Cha mẹ Dưa Hấu đều mất vì bệnh. Năm em 5 tuổi thì ông ngoại cũng qua đời do tai nạn giao thông. Sau khi lo viện phí, đám tang của ông cũng là lúc hai bà cháu trắng tay ra đường lượm ve chai.
Sau nhiều ngày ngủ vật ở vỉa hè, hai bà cháu được một người phụ nữ cho mượn căn nhà ở tạm nhưng sau này cũng phải trả lại, đi thuê 1 căn phòng trọ lụp xụp rẻ tiền để lấy chỗ ngủ. Kể từ đó, con đường từ Cầu Ông Lãnh đến phố đi bộ Nguyễn Huệ (quận 1, Tp. Hồ Chí Minh) là tuyến đường quen thuộc để em và bà đi lượm ve chai.
Công việc đầy vất vả, ban ngày thì nắng, ban đêm thì gió lạnh nhưng cô cháu gái nhỏ đã quá quen với cảnh đó. Có khi ngoại đi kiếm lượm khuya quá thì Dưa Hấu nằm luôn trên đống giấy nhựa ngủ từ bao giờ.
Dưa Hấu và bà ngoại đi lượm ve chai mỗi ngày. (Ảnh chụp từ clip)
Kể về cuộc sống rong ruổi khắp các hang cùng ngõ hẻm Sài Gòn kiếm sống của 2 bà cháu, giọng ngoại trầm buồn: “2 năm nay tôi mới phát hiện mình bị bệnh tim, trái gió trở trời thêm chứng đau đầu nên Dưa Hấu thêm vất vả nhiều. Tôi không còn chở được cháu nữa mà đành ngồi phía sau để cháu chở đi.
Con bé mồ côi, nhà nghèo nên càng thương bà lắm. Hôm nào thấy tôi mệt quá nó nhất quyết bảo bà nghỉ thêm. Tôi thương cháu vất vả nhưng Dưa Hấu bảo, ngoại bị bệnh tim, con không dám xa ngoại đâu. Dù thương ngoại lắm nhưng hai bà cháu cũng chẳng có tiền để mua thuốc thang, chỉ cố lo cho đủ tiền ăn ở“.
Mỗi ngày lượm ve chai của hai bà cháu bán được tầm 100.000- 150.000 đồng, cứ 5.000 đồng ve chai thì lời được 1.000 đồng. Thế nhưng 2 năm gần đây, do ảnh hưởng của dịch Covid-19, hàng quán đóng cửa hoặc ít khách nên bà cháu thu nhập của bà cháu Dưa Hấu giảm đi hơn một nửa.
Dù sống trong cái nghèo nhưng ngoại vẫn bảo, hai bà cháu cố gắng đi lượm ve chai, dù cực nhưng họ không muốn ngồi không xin tiền.
Năm Dưa Hấu lên 5 cũng được đi học lớp 1 nhưng rồi bà chẳng kham nổi học phí nên bé đành nghỉ. Rồi Dưa Hấu được chuyển qua học bổ túc ở nhà thờ, mỗi tháng 40.000 đồng. Nghỉ dịch, cô bé thỉnh thoảng nhớ lớp, nhớ bạn là bỏ sách ra tự học để không quên bài.