Bỏ lỡ 28 cuộc gọi của vợ trong đêm đi công tác: Sáng tôi lao về nhà thì đã thấy khăn trắng trời

Tôi năm nay 29 tuổi. Tôi và vợ mới kết hôn được gần một năm, mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ và mới chỉ ở đầu chặng đường của cả một đời người.

Sau khi kết hôn, vợ chồng có tích cóp được chút vốn, nhờ sự giúp đỡ của 2 bên nội ngoại, chúng tôi mua được căn nhà. Dù được bố mẹ hai bên hỗ trợ nhưng vẫn còn nợ gần một nửa.

 

Vợ tôi là người lãng mạn và chút trẻ con. Cô ấy rất thích được chồng quan tâm, chăm sóc, thích chồng thể hiện tình cảm chỗ đông người. Tôi thì không ngại chiều vợ nhưng tôi nghĩ mình còn trẻ, lại chưa phải vướng bận con nhỏ nên tôi dành rất nhiều thời gian cho công việc. Khổ một nỗi, muốn tôi kiếm nhiều tiền thì cô ấy phải chấp nhận thiệt thòi về thời gian ở bên nhau. Đằng này, lần nào tôi đi công tác, vợ cũng kiếm cớ để hờn ghen, giận giỗi khiến tôi vừa mệt mỏi công việc vừa mệt mỏi vì có vợ quá trẻ con.

 

Mỗi lần giận hờn, cô ấy lại gọi cho tôi cả chục điện thoại. Có đợt tôi phải tăng ca ở cơ quan đến 12 giờ đêm, cô ấy nói mình bị đau bụng ra máu (lúc ấy vợ tôi mới bắt đầu có thai). Thế là tôi bỏ hết công việc để về nhà. Cuối cùng khi về đến nhà thì thấy vợ vẫn bình thường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy chỉ bình thản nói mình chỉ trêu đùa chứ không bị sao hết.

Sau lần ấy, vợ cũng “dọa” tôi thêm vài lần nữa khiến tôi rất nhiều lần bỏ bê công việc để chạy về nhưng tất cả cũng chỉ là vợ tôi muốn thử xem tình yêu của tôi dành cho cô ấy có được mãnh liệt như những soái ca trong phim không mà thôi. Tôi biết vậy nên một số lần dù vợ có dọa, tôi cũng không bỏ công việc nữa vì cơ hội kiếm tiền không dễ mà cô ấy lại cứ bắt tôi bỏ đi vì những điều không chính đáng như vậy.

Đợt này tôi đi công tác ở tỉnh. Vì đối tác có việc nên chúng tôi buộc phải đẩy cuộc họp vào buổi tối. 8 giờ tối, vợ gọi cho tôi. Không thấy tôi nghe máy, cô ấy gọi thêm 17 cuộc nữa. Lúc đó, tôi sợ ảnh hưởng đến buổi họp nên  đãtắt máy. Lát sau chúng tôi đi ăn, tôi say rượu nên chẳng mở khoá điện thoại nữa và ngủ thiếp đi đến sáng hôm  sau.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại lên mới tá hỏa thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, 28 cuộc. Trong lòng tôi bắt đầu có chút lo lắng. Tôi vội gọi lại cho vợ nhưng không được, tôi gọi cho mẹ nhưng bà cũng không nghe máy. Tôi biết tầm giờ đó mẹ tôi hay đi tập thể dục nên chắc không mang theo điện thoại.

hình ảnh

Đợi 30 phút sau vẫn chưa ai gọi lại, cảm giác nóng ruột dâng trào nên tôt quyết định xin sếp cho về sớm có việc gấp.

Vừa về đến cổng, tôi gặp mẹ đi đâu đó về. Bà gọi tôi với giọng điệu vội và rồi bà vừa khóc vừa:

 

– Con đi đâu cả đêm qua mà cái Hân (vợ tôi) nó gọi con không nghe máy. Hôm qua nó đi khám thai về muộn trên đường về không may bị người ta tông trúng. Đứa bé không giữ được rồi, Hân thì ở trong viện cấp cứu và một lúc nữa sẽ phẫu thuật.

Tôi nghe mẹ nói mà ngã quỵ. Thật không ngờ lại có chuyện tày đình xảy ra như vậy mà tôi không hề hay biết. Có lẽ trong lúc hoảng loạn, vợ đã cố gắng gọi cho tôi nhưng tôi đã tắt máy.

Giờ phút này, vợ tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chưa ai dám nói chuyện đã mất đứa bé cho vợ tôi biết. Tôi thấy cô ấy có lúc còn xoa bụng và thủ thỉ nói chuyện với con. Nhìn vợ như vậy mà tôi chỉ trực ứa nước mắt nhưng phải cố kìm nén lại  để an ủi vợ vượt qua cơn sóng gió này.

Tôi  nghĩ lại thời gian qua, dù vợ có bầu nhưng chủ yếu là đi khám thai 1 mình vì tôi luôn bận công việc. Tôi ân hận, nếu tôi chở vợ đi khám thai thì đã chẳng có cớ sự này, con của chúng tôi cũng đã có cơ hội chào đời rồi chứ không phải ra đi tức tưởi như vậy. Tôi nghĩ có lẽ nào vì tôi đã quá tham công tiếc việc nên mới đẩy gia đình đến tấn bi kịch này không. Tôi nên làm gì để an ủi vợ vào lúc này đây.

Cũng chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn vợ con mình sau này sẽ được sung sướng mà giờ đây tôi đang phải trả một cái giá quá đắt. Sau khi nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ còn nói vợ tôi đã bị cắt một bên buồng trứng và khả năng có con sau này sẽ khó hơn. Thật sự nếu cô ấy biết chuyện này thì tôi không biết cô ấy có đủ sức mạnh vượt qua được không, cuộc hôn nhân của chúng tôi liệu có thể tiếp tục khi có vết thương trong lòng này.

Tôi mong rằng nếu có cơ hội được làm lại, nhất định tôi sẽ dành nhiều thời gian cho vợ, quan tâm đến mẹ con cô ấy nhiều hơn. Tôi nhận ra việc kiếm tiền dù có quan trọng thế nào cũng không thể quan trọng bằng gia đình nhỏ của mình, từng thành viên đuộc bình an, khỏe mạnh là điều tốt đẹp nhất.