Buổi sáng đăng ảnh con lên mạng, tối đến vợ chồng tôi ly hôn

Gia đình chồng tôi hình như bị mắc chứng ảo tưởng!

Kể chuyện bỏ chồng vì đăng ảnh của con lên mạng thì chắc là nhiều người bảo tôi nông cạn, nhưng đúng là tôi mới bỏ chồng chỉ vì một bức hình.

Thật ra chuyện gì nó cũng có nguyên nhân của nó, không phải bỗng dưng mà tôi có quyết định chóng vánh như vậy đâu. Đúng lúc ấy tôi chợt nhận ra rằng vì sao tôi lại phải chịu đựng người đàn ông này cùng với gia đình kinh khủng khiếp của anh ta?

Tôi lấy chồng cách đây 4 năm, lúc ấy tôi nghĩ anh ta là một người đàn ông có chí tiến thủ. Trong khoảng thời gian yêu nhau tôi cũng thấy anh ta rất hào phóng với mình về mặt kinh tế. Lúc ấy tôi còn trẻ nên cứ nghĩ rằng, nếu có thể cầm được ví của người đàn ông thì tức là đã chạm vào được trái tim họ.

Tôi xin nhấn mạnh là nhà chồng tôi không hề giàu có, bản thân chồng tôi thu nhập cũng không quá cao, chỉ vừa đủ để trang trải chi phí gia đình và dư ra được một ít mà thôi. Đấy là tôi chưa nói đến việc muốn tiết kiệm với thu nhập như vậy là cả một sự chi li tính toán và tiêu pha có kế hoạch của chính bản thân tôi đây.

Tuy không phải gia đình trâm anh thế phiệt, cũng không phải triệu phú đại gia nhưng gia đình chồng tôi luôn cho rằng dòng họ của mình là một dòng họ cao quý. Họ sống như một danh gia vọng tộc với mức chi phí của dân lao động bình thường. Điều kì lạ là đến giờ họ vẫn tự huyễn hoặc rằng mình là thành phần quý tộc, chiếm tỉ lệ rất nhỏ trong dân số cả nước vậy đó.

Chồng tôi là một luật sư. Trong khi các đồng nghiệp của anh sống như những người bình thường thì anh luôn cho rằng mình ở đẳng cấp cao và hiếm có ai đạt được vị thế như anh. Trong khi đó, thu nhập của anh còn thấp hơn lương tháng của tôi gần 10 triệu.

Buổi sáng đăng ảnh con lên mạng, tối đến vợ chồng tôi ly hôn- Ảnh 1.

Nhắc đến chuyện thu nhập thấp hơn vợ thì mẹ chồng tôi cho rằng con trai bà là dân trí thức, không được đặt nặng áp lực kiếm tiền lên những người học thức cao như anh. Thế nên tôi có nghĩa vụ phải kiếm tiền để chồng mình toàn tâm toàn ý đi theo học thuật. Nghĩ lại, chẳng hiểu sao tôi lại nghe theo những lời ngớ ngẩn ấy suốt 4 năm trời.

Thôi thì những cái dị hợm ở nhà đấy tôi coi như là mình không hợp nên thấy không thoải mái đi. Thế nhưng đứa con do tôi dứt ruột sinh ra, nhiều khi tôi cứ có cảm giác như tôi đi đẻ thuê đẻ mướn cho họ vậy.

Bé Hạt Dẻ nhà tôi rất đáng yêu, có lẽ thằng bé là điều duy nhất mà tôi không hối hận trong cuộc hôn nhân này. Mặc dù sinh con khó khăn, thằng bé cũng hay đau ốm nhưng trộm vía con vẫn khôn lớn phát triển tốt mỗi ngày.

Sau nhiều đấu tranh thì cuối cùng con tôi cũng được đi học mẫu giáo, chứ nhà chồng tôi muốn thằng bé ở nhà đến khi nào học lớp 1 thì mới cho đến trường.

Hôm con nhập học, tôi có chụp 1 cái ảnh đăng lên mạng gọi là lưu giữ khoảnh khắc cột mốc trong đời của con. Tôi nghĩ đấy là chuyện hoàn toàn rất bình thường.

Thế nhưng tối hôm đó nhà tôi loạn thành một mớ bòng bong. Bố chồng chửi tôi là “loại đàn bà suy nghĩ ngắn một mẩu”, dám đăng ảnh cháu đích tôn của họ lên mạng mà không xin phép. Mẹ chồng thì nghĩ ra bảy bảy bốn mươi chín kịch bản cháu nội mình bị bắt cóc, rồi nói tôi là đồ vô trách nhiệm.

Cuối cùng là chồng tôi, từ đầu đến cuối im lặng không bênh vợ câu nào. Anh ta nói tôi rảnh rỗi đăng ảnh con sao không tập trung mà kiếm tiền đi!

Đến đây tôi đứng phắt dậy, lên dọn ít đồ đạc giấy tờ quan trọng rồi xuống bế Hạt Dẻ về nhà ngoại luôn. Chuyện ly hôn là chắc chắn rồi nhưng tôi đang lo không biết có được quyền nuôi con hay không nữa.