Chồng của Vân vốn tính gia trưởng lại mắc bệnh sĩ nên cô luôn nói với người ngoài rằng anh đưa cho mình 30 triệu chi tiêu mỗi tháng

“Nhìn chị hàng xóm mà học tập, chồng ở nhà không đi làm, chị ấy làm công nhân vẫn nuôi 4 miệng ăn”, chồng tôi so bì.

Ngày tôi chạy bàn ở quán cà phê thì gặp chồng – anh là sinh viên năm 3, là khách quen của quán. Sau vài câu đùa giỡn qua lại của 2 bên, chúng tôi cảm mến, rồi quyết định yêu nhau.

Có lẽ do thiếu hiểu biết về biện pháp tránh thai, yêu nhau được hơn 5 tháng thì tôi có bầu. Thật may mắn, gia đình chồng không rũ bỏ mà chấp nhận tổ chức đám cưới cho chúng tôi.

Sau đó, chồng vẫn tiếp tục đi học, còn tôi bụng bầu lớn nên phải nghỉ ở nhà an dưỡng. Bố mẹ chồng vẫn chu cấp tiền cho chồng tôi ăn học. Còn nhà ngoại chu cấp tiền cho mẹ con tôi.

Những năm đầu chồng ra trường chưa có kinh nghiệm nên gặp rất nhiều khó khăn. Số tiền kiếm được mỗi tháng chỉ đủ nuôi bản thân. 2 năm nay anh kiếm được công việc tốt nên mỗi tháng chuyển khoản cho vợ được 5 triệu.

Hôm chủ nhật vừa rồi, anh trai chồng qua nhắc nhở chúng tôi về chuyện góp tiền nuôi bố mẹ chồng. Anh cả bảo bố mẹ vất vả nuôi chồng tôi ăn học, chúng tôi phải có nghĩa vụ chu cấp tiền. Chồng tôi không phản đối và hứa sẽ có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ.

 

Tối hôm kia, chồng ngồi bàn với vợ về chuyện chu cấp tiền cho bố mẹ chồng. Anh muốn tôi bớt ra mỗi tháng 1 triệu biếu bố mẹ hoặc có thể mua trái cây, thịt, quà bánh hay thuốc bổ cũng được. 

Nghe chồng nói mà tôi tức giận trút hết ấm ức trong lòng bao lâu nay. Lương công nhân của tôi được 6 triệu, cộng với số tiền của chồng góp được 11 triệu. Mỗi tháng phải trả tiền thuê phòng trọ 2 triệu, tiền học của các con 4 triệu, còn 5 triệu chi tiền ăn uống, điện nước, đình đám,…
Chồng đưa cho vợ 5 triệu/tháng nhưng giọng 'ra lệnh' như thể 50 triệu, tối hôm kia bỗng dưng anh bàn thêm một việc khiến tôi tức ứa ganẢnh minh họa
Tháng nào tôi cũng thiếu ít nhất 2 triệu. Để có đủ tiền chi tiêu cho gia đình, tôi phải gọi điện vay nhà ngoại. Số tiền vay của ông bà đã lên đến gần 100 triệu. Tôi không biết khi nào mới có tiền trả nợ bố mẹ nữa.

Tưởng chồng sẽ hiểu nỗi khổ của vợ và đưa thêm tiền, nào ngờ anh nói:

 

“Nhìn chị hàng xóm mà học tập, chồng ở nhà không đi làm, chị ấy làm công nhân vẫn nuôi 4 miệng ăn. Còn em chi tiêu kiểu gì mà nợ nần ông bà ngoại 100 triệu thế. Vậy mà bao lâu nay anh nghĩ em là vợ đảm nào ngờ lại là người ăn hoang phá hoại. Tôi không cần biết cô chi tiêu kiểu gì, từ tháng sau phải bớt ra 1 triệu để biếu ông bà nội. Nếu không làm được thì mỗi tháng tôi đưa cô 4 triệu, còn 1 triệu tôi tự đưa cho bố mẹ”.

Tôi bức xúc nói thu nhập mỗi tháng của chồng được 17 triệu, sau khi nộp tiền ăn cho vợ vẫn còn 12 triệu, tại sao không dùng tiền đó để biếu ông bà. Anh ấy bảo tiền ấy dành để mua nhà và không thể đụng vào được.

Khi biết chồng đang có khoản tiết kiệm 200 triệu, tôi ngỏ ý muốn anh bớt ra 100 triệu trả nợ cho ông bà ngoại. Bởi họ đã giúp đỡ gia đình tôi quá nhiều, tôi không thể lấy không số tiền dưỡng già của ông bà được.

Chồng lạnh lùng nói:

“Ai vay người ấy tự lo mà trả, anh không vay không có nghĩa vụ trả nợ”.

Anh quá tính toán hẹp hòi với vợ, tôi cũng không thể dựa vào nhà ngoại nữa nên yêu cầu anh góp thêm mỗi tháng 2 triệu. Thế nhưng chồng không chịu góp thêm tiền mà ép vợ bỏ ra 1 triệu biếu ông bà nội. Ức chế lắm nhưng tôi không biết phải làm sao nữa?