Chủ thầu xây dựng Quảng Trị có 12 vợ, 36 con và gần 200 cháu như một bộ tộc, sau khi qua đời để lại cuốn di chúc khiến con cháu bất ngờ

Những người vợ của ông làm đủ nghề: đan lát, tráng bánh, buôn bán… Tất cả tự lao động kiếm sống và nuôi con của mình.

Cách đây nhiều năm, dư luận không khỏi xôn xao trước câu chuyện người đàn ông ở Quảng Trị có nhiều vợ – lắm con nhất miền Trung. Đáng nói, ông đã qua đời nhưng các bà vợ vẫn sống hoà thuận, nhiều con luôn đoàn kết và yêu thương nhau.

Đó là ông Trần Viết Chu (1927 – 2005), quê gốc ở Thừa Thiên – Huế, là chủ thầu xây dựng, có 12 người vợ và 36 người con. Lúc sinh thời ông luôn biết cách giữ gìn nề nếp cuộc sống hôn nhân, “trên bảo dưới nghe”, không một ai dám cãi lời ông.

Năm 17 tuổi, ông Chu đem lòng yêu thương cô gái nhà bên có nhan sắc rất xinh đẹp. Cả hai đã đến với nhau và sinh được một người con gái. Họ chăm chỉ làm lụng với hi vọng cuộc sống không còn khó khăn. Và ước mơ đã thành hiện thực khi ruộng đồng rộng mênh mông, trâu bò, lợn gà rất nhiều. Song hạnh phúc chưa được bao lâu thì vợ ông qua đời.

Ông Chu đành nén nỗi đau mất vợ, gồng gánh nuôi con gái. Thế rồi, ông quyết định cưới thêm người vợ thứ 2 để lo toan công việc nội trợ cũng như sinh cho ông 9 người con. Sau đó, ông tiếp tục mang thêm vợ về nhà, đồng thời cũng có một số bà ở ngoài.

Con trai trưởng của ông Chu.

Hàng xóm kể rằng, hồi trẻ ông Chu đẹp toàn diện: gương mặt chữ điền, răng trắng, cao to và có tài ăn nói duyên dáng. Ông rất chỉn chu trong ăn mặc, hễ đi đâu là quần áo chỉnh tề, nước hoa thơm phức. Hơn cả, ông dễ thương người nên phần lớn các vợ đều nằm trong diện bị chồng bỏ, chồng chết. Song cũng có vợ nằm trong trường hợp đang có chồng rồi đi làm thuê cho ông, cảm mến tình cảm về bỏ chồng theo chủ.

Vợ sau khi cưới về, ông Chu luôn có trách nhiệm dựng tạm túp lều để các bà ở và chăm sóc con cái trong một xóm nhỏ. Sau này ông đã xây dựng nhà cửa khang trang cho tất cả. Đáng nói, ông không hề cưới vợ “bừa bãi”, thường ưng ai đều dắt về ra mắt người vợ thứ 2… Sau đó những người muốn làm vợ của ông phải đem một đòn chả, một con gà trống, một gói trà đến để xin phép với bà 2 được về chung xóm.

Những người vợ của ông làm đủ nghề: đan lát, tráng bánh, buôn bán… Tất cả tự lao động kiếm sống và nuôi con của mình. Không có ai được xin tiền ai hoặc cũng chẳng có ai dám vòi tiền bạc của ông. Tiền ông làm ra để nuôi bản thân ông, còn lại tiết kiệm phòng lúc gia đình không may gặp bất trắc thì bỏ ra sử dụng.

Một điều đặc biệt nữa ở xóm của nhà ông Chu chính là các vợ chưa bao giờ ghen tuông dẫn đến đánh nhau hay cãi vã to tiếng. Họ có thể “cấm cửa” chồng nếu chồng không công bằng từ tiền bạc đến chuyện phòng the.