Hôm ấy, trời mùa thu se lạnh, gió thổi mát rượi, tôi và mấy người bạn rủ nhau đi ăn ốc. Bàn tay nhúng trong nước chấm, tôi cười đùa, không nghĩ đến những chuyện khác. Đột nhiên, một hình ảnh quen thuộc thu hút ánh nhìn của tôi: chồng tôi, bên cạnh một người phụ nữ lạ. Họ bước vào một khách sạn, cánh cửa khép lại.
Lòng tôi quặn thắt, nhưng tôi cố gắng làm ngơ. Dù cơn ghen trong tôi như một cơn sóng ngầm, tôi vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục buổi tối với bạn bè. Về đến nhà, tôi vẫn nấu cơm, dọn dẹp cho các con, như chưa có gì xảy ra. Tối đến, tôi ra ngoài tập yoga, từng động tác giúp tôi xua tan những suy nghĩ tiêu cực.
Khi trở về, trời đã khuya. Tôi nằm xuống giường, cố gắng ngủ thật ngon. Nhưng trong đầu, hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại. Giữa đêm, chồng tôi bỗng trở về. Nhìn thấy anh, tôi giả vờ như không có gì.
“Em ngủ chưa?” Anh hỏi, giọng có phần căng thẳng.
“Em vừa mới về.” Tôi đáp, cố gắng giữ giọng đều đặn.
Tuy nhiên, cảm giác trong lòng thật sự không dễ chịu. Khi anh lật người nằm, ánh đèn yếu ớt chiếu sáng gương mặt anh. Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên, một tin nhắn hiện ra. Tôi thấy tên người phụ nữ đó. Một cú sốc như sét đánh.
“Em biết,” tôi nói, giọng bình tĩnh nhưng trong lòng bão tố.
Anh quay sang, khuôn mặt tái mét, không còn vẻ tự tin thường ngày.
“Em… em đừng hiểu lầm,” anh lắp bắp.
“Hiểu lầm? Chồng đi vào khách sạn với bồ mà em lại hiểu lầm sao?”
Im lặng. Rồi anh thở dài, ánh mắt anh lộ rõ sự hối lỗi.
“Xin lỗi em. Anh đã sai.”
Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không thể tha thứ dễ dàng. Nhưng sự bình tĩnh của tôi đang làm anh lo lắng, và có lẽ, cũng làm tôi tự tin hơn.
“Đêm nay, anh phải nói rõ mọi chuyện. Em không muốn sống trong dối trá.”
Giây phút ấy, tôi nhận ra không chỉ là tình yêu, mà còn là lòng tự trọng. Dù có thế nào, tôi vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ.