Khi con ngủ say, tôi tranh thủ ngắm nghía đồ đạc của con gái rồi chuẩn bị đồ để mai con tới lớp mẫu giáo. Thế nhưng khi mở chiếc balo nhỏ của con ra, tôi lại vô cùng sửng sốt khi thấy một thứ.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở nông thôn, bố mẹ là nông dân quanh năm ngày tháng bán mặt cho đất bán lưng cho đời. Dẫu vậy, bố mẹ luôn cố gắng lo cho 3 chị em tôi (tôi là con cả) đi học cho bằng bạn bằng bè và đương nhiên họ kỳ vọng vào chúng tôi rất nhiều. Bố mẹ luôn mong con chữ sẽ giúp chị em tôi thoát nghèo, có cuộc sống đủ đầy về sau.
Thế nhưng, thấy bố mẹ làm việc vất vả quá nên tôi đã bỏ học từ năm lớp 11 để đi làm kiếm tiền, mặc kệ sự phản đối của họ. Tôi học hành chẳng đâu vào đâu, các em học giỏi hơn, tương lai còn dài, thôi thì tôi đi làm kiếm tiền phụ giúp bố mẹ còn có ích hơn.
Sau khi đi làm, tôi quen Tùng, gia cảnh cũng chẳng khác biệt gì so với nhà tôi là mấy. Chỉ khác ở điểm Tùng là con út trong gia đình 2 anh em trai thôi.
Yêu nhau gần một năm anh ngỏ ý cưới, nhưng phần vì tôi còn quá trẻ, phần vì chưa báo hiếu được cho bố mẹ nên tôi không đồng ý. Tùng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mãi sau 6 năm bên nhau, chúng tôi mới chính thức về chung một nhà.
Sau 6 năm hẹn hò, tôi và Tùng về chung một nhà. (Ảnh minh họa)
Trước đó 2 năm, anh trai của Tùng đã lấy vợ và mới sinh con. Vợ chồng anh đang sống cùng bố mẹ chồng. Còn về phía chúng tôi, vì không có điều kiện ra riêng nên sau đám cưới đành phải ở chung với bố mẹ và vợ chồng anh chị. Nhà tuy hơi chật hẹp, 3 gia đình nhỏ chung sống với nhau nhưng may thay ai cũng yêu thương, quan tâm và chăm sóc lẫn nhau nên không khí trong nhà rất đầm ấm, vui vẻ.
Năm thứ 2 sau khi kết hôn, tôi hạ sinh con gái đầu lòng. Vốn dĩ tôi muốn tự tay chăm sóc con nhưng điều kiện kinh tế kém quá nên khi con gái được 2 tuổi, vợ chồng tôi đành gửi con nhờ chị dâu chăm sóc rồi cùng anh trai chồng đi xuất khẩu lao động nước ngoài. Một mình chăm sóc hai đứa nhỏ cùng bố mẹ già quả thật không hề dễ dàng nhưng chị vẫn đồng ý.
Phải xa con ai chẳng đau chẳng xót, nhưng vì tương lai của con mà chúng tôi đành dứt áo đi tha hương cầu thực. Tôi cũng tin chị dâu là người hiền lành, thương con thương cháu, chắc chắn sẽ đối xử tốt với con gái tôi thôi.
Nỗi nhớ con da diết, tối nào tôi cũng tranh thủ gọi điện về cho con gái. Chỉ cần được nhìn thấy con trong chốc lát, biết con hôm nay ăn những gì, chơi cái gì cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.
Dù lòng đau như cắt nhưng vì tương lai của con, tôi đành gửi con nhờ chị dâu chăm sóc. (Ảnh minh họa)
Mới đó đã 3 năm trôi qua, con gái tôi đã 5 tuổi rồi. Từ ngày đi ra nước ngoài, vợ chồng tôi chưa một lần về thăm nhà. Mãi tới khi hết hạn hợp đồng lao động 3 năm tôi mới về nước. Trong những năm qua, hai vợ chồng đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, lần này về có thể mua trả góp một căn nhà để ra riêng sống cho thoải mái rồi.
Ngồi trên máy bay, tôi rất háo hức, chờ ngày được gặp mặt con, ôm con gái vào lòng cho thỏa nỗi nhớ sau bao ngày xa cách. Tuy nhiên mặc dù gọi điện cho con mỗi ngày nhưng khi gặp được bố mẹ, con bé vẫn tỏ ra xa cách với vợ chồng tôi, quấn quýt với chị dâu nhiều hơn. Khoảnh khắc đấy trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đớn không tài nào thở nổi.
Đêm đến vợ chồng tôi nằm ngủ cùng con, thủ thỉ tâm tình để kéo gần khoảng cách. Khi con ngủ say, tôi tranh thủ ngắm nghía đồ đạc của con gái rồi chuẩn bị đồ để mai con tới lớp mẫu giáo. Thế nhưng khi mở chiếc balo nhỏ của con ra, tôi lại vô cùng sửng sốt khi thấy một thứ.
Nhìn thấy thứ trong balo của con gái, tôi bật khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Ngoài vài bộ đồ của con gái cùng 2 hộp sữa để mai con tới trường, trong balo còn có một bọc tiền và một tờ giấy gấp tư. Trên tờ giấy viết:
– Đây là số tiền bao năm qua em gửi về cho chị chăm cháu, nay chị trả lại toàn bộ cho em. Bên cháu lâu ngày chị đã coi con bé như con ruột của chị rồi nên em không cần áy náy. Anh đi làm cũng kiếm được tiền gửi về cho chị, mà nuôi một đứa nhỏ có vất vả, tốn là bao đâu. Hơn nữa chị biết lần này hai đứa về dự định mua nhà ra ở riêng, nên hai đứa cầm lấy số tiền này mà thêm vào. Thôi thì cứ coi như tấm lòng của anh chị.
Trước đi làm nước ngoài mỗi tháng tôi đều gửi về cho chị 5 triệu nhờ chăm con, tính ra 3 năm tổng cộng tôi đã gửi về 180 triệu nhưng chị không lấy một đồng. Tuy tôi không trực tiếp nuôi con, nhưng tôi thừa biết nuôi một đứa trẻ vất vả cỡ nào.
Nhớ ngày tôi đi, con gái tuy đã 2 tuổi nhưng rất biếng ăn, hay ốm lại khó uống thuốc, một đêm dậy khóc tới mấy lần vất vả vô cùng. Còn bây giờ con gái có da có thịt, hồng hào hẳn ra, đã vậy còn rất ngoan ngoãn và nghe lời. Như thế cũng đủ biết chị dâu đã tận tình chăm sóc con gái tôi tốt như thế nào, vậy mà chị còn nói nuôi một đứa nhỏ có vất vả, tốn là bao đâu.
Đọc những dòng chị viết tôi bật khóc nức nở. Tôi biết ơn chị vô cùng. Tôi tự hứa với lòng mình sau này sẽ đối xử tốt với chị, đưa con về nhà chơi nhiều hơn và dạy con phải hiếu thuận với chị để đền đáp công ơn dưỡng dục này.