“Hàng xóm bế đứa bé ướt sũng từ dưới nước lên, tôi nhận ra ngay bộ quần áo tím sáng nay chính tay mặc cho con để dự đám cưới mẹ”.
Ngày tôi lên xe hoa lần 2 về nhà chồng mới, cũng là ngày ra đi của đứa con trai bé bỏng, xót quá mọi người ạ. Tôi với chồng cũ ly hôn được 3 năm rồi, khi đó con trai mới hơn 2 tuổi nên được tòa xử theo mẹ. Chồng cũ tôi cũng có gia đình mới nên anh ít hỏi thăm con.
Tôi mở quán bán dược phẩm nên túc tắc hai mẹ con đủ ăn, đủ tiêu. Cũng có chút nhan sắc nên tuy tôi là mẹ đơn thân nhưng nhiều anh theo đuổi lắm. Cách đây mấy tháng tôi nhận lời cưới người chồng bây giờ. Anh cũng có một đời vợ rồi nhưng chị ấy bị ung thư mất mấy năm trước. Giờ anh với con gái sống với nhau.
Lẽ ra cũng chưa cưới đâu nhưng tôi lại nhỡ có thai trước nên nhờ bố mẹ hai bên qua lại nói chuyện người lớn. Chúng tôi đều thống nhất không tổ chức to, chỉ làm 2 chục mâm mời họ hàng thân thiết thôi.
Bài chia sẻ đau lòng (Ảnh chụp màn hình)
Hôm rước dâu tôi mải trang điểm từ sáng quên bẵng cả con trai. Lúc sau nhớ ra con thì chẳng thấy thằng bé đâu, tôi mới hỏi mẹ:
“Gấu đi đâu rồi mẹ, không biết đã ăn gì chưa?”
“Chắc nó chơi ở đâu đấy”.
Tôi cũng nghĩ chắc thằng bé buồn vì mẹ sắp đi lấy chồng mới. Đêm qua nó còn hờn dỗi đòi theo mẹ nhưng tôi ngại với nhà chồng nên bảo con ở với ông bà ngoại một thời gian. Khi nào tôi sắp xếp ổn định thì mới đón con sang đó.
Trước khi về nhà chồng, tôi còn dặn mẹ xem cháu ở đâu lấy xôi với thịt gà cho nó ăn, dỗ cháu đừng có đòi theo mẹ. Vậy mà lúc đón dâu ra đến cổng, tôi thấy mọi người hô hào nhau có ai đó bị đuối nước ở dưới ao nhà hàng xóm.
Mọi người chạy hết đi xem nên đoàn rước dâu cũng phải dừng lại. Lúc này tôi mới sực nhớ ra từ sáng không thấy con trai đâu nên trống ngực cứ đập loạn cả lên. Hoảng quá tôi xách váy chạy theo mọi người ra ngó xem ai cho an tâm. Đến nơi, nghe thấy mọi người nháo nhác hỏi nhau:
“Con nhà ai đấy, trời ơi thương quá…”
Mấy người hàng xóm vừa bế một đứa bé ướt sũng từ dưới nước lên, tôi nhận ra ngay bộ quần áo tím mà sáng nay chính tay mình mặc cho con để dự đám cưới mẹ. Chân tay thằng bé đã buông thõng rồi, mặt tím tái mọi người làm hô hấp thế nào cũng không tỉnh lại nữa.
Lúc đấy tôi chỉ biết ôm con gào hét đến ngất đi. Vì con mất nên gia đình hai bên cũng không tổ chức đón dâu về bên nhà chồng tôi nữa, mọi người xúm vào giúp lo hậu sự cho con tôi luôn.
Từ hôm con mất, tôi chỉ biết nằm bẹp trên giường, sao số của con lại bạc đến như vậy? Lúc bé xíu con đã không có được một gia đình trọn vẹn, giờ mẹ chưa kịp bù đắp mà con đã ra đi vậy rồi.
Chỉ mong con ở nơi nào đó đừng có oán trách mẹ. Nếu có kiếp sau mẹ sẽ bù đắp cho con thật nhiều không thiệt thòi như ở kiếp này con nhé!