Nhìn thấy món quà mẹ vợ mang lên làm quà cho hai vợ chồng, tôi rùng cả mình. Tới bữa ăn, nhìn món đó trên mặt bàn, tôi sợ không dám đụng đũa.
gày về làm rể, tôi luôn tự nhủ phải đối xử tốt với bố mẹ vợ, coi như bố mẹ đẻ của mình. Thế nhưng, mẹ vợ tôi vốn có tính bảo thủ, con cái góp ý không chịu nghe, cứ khăng khăng làm theo ý mình.
Khi vợ sinh con đầu, mẹ lên chăm một tháng. Tính tôi ưa sạch sẽ, không thích chấm chung khi ăn, canh phải dùng muôi, không được dùng đũa gắp nhưng mẹ lại cứ làm theo ý mình.
Tôi thích đồ siêu thị, còn mẹ lại hay ra chợ cóc để mua dù tôi đã nói việc mua sắm thức ăn tôi sẽ tự lo liệu. Cũng chính thời gian này, tôi và mẹ xích mích lớn, mẹ đã bỏ về quê.
Con rể sợ món quà quê của mẹ vợ. Ảnh minh họa: FP
Mãi sau này, vì muốn gia đình yên ấm, tôi mới chủ động làm lành. Tôi cũng muốn vợ yên tâm và không buồn lòng về chuyện gia đình nữa. Dù sao, cô ấy cũng chỉ còn mình mẹ.
Nhưng sau lần xích mích ấy, tôi có mời gãy lưỡi mẹ cũng không bao giờ ở lại. Thi thoảng cuối tuần, mẹ bắt xe khách lên nhà tôi chơi một ngày rồi lại vội vàng trở về.
Tôi hơi khái tính, đặc biệt khó trong khoản ăn uống nên không thích người khác sắm đồ ăn cho mình. Tôi thường đi siêu thị, mua thức ăn cho cả tuần rồi bỏ vào tủ lạnh để vợ nấu dần.
Lần nào mẹ vợ lên cũng mang theo quà quê, hầu hết là những món tôi không thích.
Tôi đã góp ý khá nhiều, còn bảo vợ nói khéo với bà. Một là tôi không thích đồ quê, hai là quà của mẹ không hợp khẩu vị của tôi. Tôi sợ nhất rau cỏ ở quê vì mẹ hay bón bằng phân gà.
Hai tuần trước, mẹ vợ đến nhà. Vừa vào cửa, bà cười tươi, nói mang chút quà quê lên. Tôi đỡ lấy túi đồ, tò mò mở ra xem. Vừa nhìn thấy bên trong, tôi khựng người lại, mặt mày tím tái. Đó là một túi rươi.
Ở quê mẹ, đó là đặc sản nhưng tôi vừa nhìn đã nổi hết da gà. Lần nào nhìn thấy người ta chia sẻ con này trên mạng, tôi cũng thấy rùng mình.
Nhìn thái độ hồ hởi của mẹ vợ, tôi cố nhịn, gọi vợ ra xử lý. Mẹ hết lời khen món rươi ngon, đặc sản nên tự tay vào bếp nấu. Đặc sản cỡ nào thì tôi không biết nhưng tôi không dám đụng đũa.
Nhìn đĩa rươi om măng trên bàn ăn, còn nguyên con mà tôi phát hãi.
Tôi nói: “Mẹ mang cái này lên làm gì, ở đây đâu thiếu thức ăn? Lần sau mẹ đừng mang quà cáp, rau cỏ gì ở quê nữa ạ. Mẹ thích thì mẹ lên chơi với chúng con là được rồi”. Nói xong, tôi bỏ lên phòng.
Tôi biết tình cảm mẹ vợ, con rể sẽ vì chuyện này mà một lần nữa sứt mẻ. Nhưng nói thật, tôi không muốn tình trạng này tiếp diễn chỉ vì cả nể, không nói thẳng vấn đề.
Lần nào mẹ mang quà lên là lần đó tôi mang bỏ đi, vậy thì bắt bà xách làm gì cho tốn công, mất sức?
Rau sạch ở quê đã đành, rau bón phân gà thì sạch gì cho cam? Thà khuất mắt trông coi như đồ ở siêu thị, còn hơn biết rõ rồi mà vẫn cố ăn.