Ngày mua được nhà mới, tôi lập bàn thờ bố nhưng không ngờ lại bị mẹ vợ nói những lời cay đắng.
Lấy vợ 7 năm, tôi tích cóp được một chút tiền. Ban đầu, tôi tính chuyện mua nhà nhưng sợ vay ngân hàng nhiều không trả nổi. Vợ mới nói sẽ về thưa chuyện với bố mẹ cô ấy để vay thêm tiền.
Vợ tôi là con nhà khá giả, bố mẹ làm kinh doanh, trong khi tôi sinh ra chỉ biết mặt bố. Cách đây vài năm, bố tôi bị bệnh rồi qua đời. Trên tôi có một chị gái, lấy chồng gần nhà nhưng cuộc sống cũng không mấy khá giả.
Ngày cưới vợ, tôi tủi thân lắm vì không có cha mẹ bên cạnh, chỉ có một người bác ruột làm đại diện gia đình nhà trai và chị gái tôi. Vợ tôi cũng không vì điều ấy mà chê trách, ngược lại còn rất thương tôi.
Vợ chồng tôi cãi nhau vì thái độ của mẹ vợ. (Ảnh minh họa: Bing).
Nghe tin chúng tôi sắp mua nhà, mẹ vợ nói cho vay 500 triệu đồng, còn cho 400 triệu đồng. Tôi mừng lắm vì dù sao, đó cũng là một khoản tiền lớn, bớt được gánh nặng cho chúng tôi. Số tiền còn lại là do vợ chồng tôi lo. Chúng tôi không phải nợ ngân hàng, chỉ vay thêm bạn bè chút ít.
Ngày có nhà mới, hai vợ chồng hớn hở sắm sửa đủ thứ, mời đôi bên gia đình, bạn bè đến tân gia. Mẹ vợ vui ra mặt rồi dặn dò đủ thứ. Lúc đó, tôi thầm biết ơn bố mẹ vợ lắm. Tôi cũng tích cực làm ăn hơn để chắt chiu trả nợ cho mọi người.
Nửa năm sau đó, tôi bàn với vợ đưa bố về nhà để thờ phụng. Ở quê, chị gái cũng chạy đi chạy lại thắp hương cho bố nhưng tôi thấy không tiện. Là con trai duy nhất trong nhà, tôi muốn được cúng giỗ bố ở nhà mình, thay vì về quê như mọi năm. Vợ cũng vui vẻ đồng ý.
Nhưng một hôm mẹ vợ lên chơi, nhìn lên bàn thờ thì sắc mặt bà biến sắc. Mẹ bảo với vợ tôi là không cho phép con rể làm việc này. Tôi thấy quá vô lý khi mẹ có phản ứng như vậy.
Mẹ gọi tôi ra và nói rằng: “Nhà này là nhà của các con nhưng con phải hiểu, tiền mua nhà là ở đâu ra. Mẹ không đồng ý việc con mang di ảnh bố con về đây thờ. Mẹ cho các con tiền, còn cho vay thêm không hẹn ngày trả đồng nghĩa với việc cái nhà này là tiền của mẹ, của con gái mẹ. Con chỉ là kẻ ở rể thôi.
Dù có đứng tên trong sổ đỏ, con cũng phải cân nhắc kĩ khi thờ phụng người thân của mình. Bố con đang “ở quê” tốt như vậy, sao con phải đưa lên đây làm gì? Khi nào con làm ra nhiều tiền, tự mua được nhà bằng chính tiền của con thì hãy tính đến chuyện đó”.
Nghe những lời mẹ vợ nói, tôi cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Tôi không phải người đề xuất chuyện vay mượn, càng không xin tiền mẹ vợ. Tôi cũng bỏ tiền tiết kiệm ra góp vào mua nhà, đâu phải ở không.
Nhìn thái độ của mẹ vợ, tôi chỉ muốn lập tức bán căn nhà, trả lại toàn bộ số tiền cho bà. Vợ tôi còn không ý kiến, tại sao mẹ vợ lại chen vào chuyện này? Hơn nữa, làm dâu phải thờ phụng bố mẹ chồng là điều đương nhiên, tại sao mẹ vợ lại phản ứng vô lý như vậy?
Nghĩ ngợi suốt buổi tối, tôi quyết định bảo vợ bán nhà. Vợ tôi rất sốc và nói rằng sẽ thưa chuyện lại với mẹ. Nhưng sau tất cả, tình cảm và sự tôn trọng của tôi dành cho mẹ vợ không còn nữa.
Tôi chẳng muốn dây dưa tiền bạc, chỉ cảm thấy bản thân hèn hạ đi thôi. Tôi nhất định sẽ tìm mọi cách trả lại toàn bộ số tiền đó, không thiếu một xu.