Sống chung nhà cùng với vợ cũ, ngăn nhà ra làm 2

Tôi và vợ chia tay một cách vô cùng nhẹ nhàng và lặng lẽ. Phiên tòa cũng diễn ra vô cùng chóng vánh, bởi giữa chúng tôi không có sự tranh chấp về tài sản và con cái, do đã có sự thỏa thuận từ trước.
Rời khỏi tòa án, về đến nhà việc đầu tiên tôi làm là gọi thợ đến ngăn đôi căn nhà cấp bốn, hơn 50 mét vuông ra làm hai. Vì cả hai điều kiện kinh tế còn khó khăn, mà giá trị ngôi nhà cũng không lớn, nên chúng tôi thống nhất sẽ vẫn ở chung, nhưng cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm, bao giờ con lớn rồi tính.

Tôi nhường vợ cũ ở bên có phòng ngủ, vì con gái nhỏ và cô ấy cần một không gian riêng tư hơn. Còn tôi thì kê chiếc giường xếp nằm tạm ở chỗ ngày xưa là phòng khách, chỗ vẫn kê bộ Đi Văng.

Tuần đầu tiên mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Vì chúng tôi không còn sinh hoạt chung, nên không còn nảy sinh mâu thuẫn. Chúng tôi mặc định xem nhau như những người hàng xóm. Nhưng sang đến tuần sau thì bất cập bắt đầu xảy ra.
Thường thì những ngày chủ nhật, tôi hay tìm đám bạn bù khú. Khi thì gầy một sòng nhậu nho nhỏ, lúc lại tổ chức một sòng bài con con mà vui vẻ cùng với nhau. Nhưng do tâm lí mới ly hôn, nên chủ nhật này tôi không đi nữa, mà ở nhà. Tôi ngại những ánh mắt dò xét, soi mói, cùng những câu hỏi mà tôi không thích đề cập. Ngày hôm đó, vợ cũ tôi cũng ở nhà, mà không về quê như mọi lần (chắc là cô ấy muốn trải cái cảm giác của những ngày đầu tiên làm chủ nửa căn nhà)
Vì đã ngăn đôi căn nhà, nhưng khu vệ sinh thì vẫn dùng chung, nên chúng tôi đã va phải nhau nhiều lần. Sáng vệ sinh cá nhân cũng chạm mặt, rồi buổi trưa lúc đi vệ sinh cũng thế.. Tôi thì cố gắng tỏ ra bình thản, xem như mọi thứ vẫn đang nằm trong cái trật tự vốn có. Nhưng cô ấy thì tỏ ra bối rối mỗi lần thấy tôi.

Khổ tội, chủ nhật này, con gái nhỏ lại đi trải nghiệm ở trường, nên khoảng cách giữa chúng tôi nó càng thêm rộng. (Phải thừa nhận một điều rằng, tôi vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm, nhưng vì cả hai chúng tôi đều không vượt qua cái tôi cá nhân và những mâu thuẫn thường nhật, nên chọn hạ sách này.)

Quay lại câu chuyện của ngày chủ nhật hôm đó. Buổi trưa, sau khi đã ăn gói mì tôm, tôi lên giường xếp định bụng đánh một giấc. Nằm mãi không tài nào ngủ được, nên tôi mò sang phòng vợ cũ. Tôi không nói gì, mà lao vào ôm chặt lấy cô ấy… Khi mọi việc đã xong, nàng đẩy tôi ra rồi luôn miệng mắng nhiếc: Anh là đồ tồi, là loại không có liêm sỉ, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm… Tôi biết mình đã sai, khi không vượt qua nổi cái gọi dục vọng thấp hèn. Tôi chỉ biết lắp bắp: Tôi xin lỗi! (đó là tất cả những lời tôi thốt ra lúc ấy) rồi im lặng về phần nhà của mình.

Nằm gác tay lên trán, tôi tự sỉ vả bản thân. Tôi cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ nhất quả đất này…
Đang mải mê đuổi theo dòng suy nghĩ, thì tôi bỗng giật mình khi thấy em đứng trước đầu giường. Tôi nhắm mắt, chấp nhận chờ đón một cơn cuồng lộ tiếp theo.

Tiếng nàng bỗng cất lên:
– Anh có muốn xin lỗi em lần nữa không?