Vì hám tiền nên tôi đã chấp nhận lấy chồng người Hàn 75t để đổi đời. Hôm đưa bạn trai về ra mắt, cả nhà ai cũng phản đối vì sợ tôi vất vả, còn rào trước cuộc sống xứ người không như mơ nhưng tôi vẫn cố chấp nghe theo tiếng gọi trái tim. Thời gian đầu ở Seoul, cuộc sống đúng màu hồng sướng như bà hoàng, ngày tôi chuyển dạ chồng cũng đôn đáo chạy quanh, nhưng ai biết rằng khi tôi si-nh con đầu lòng cũng là lúc…
Tôi từng sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, làm lụng vất vả nhưng mãi chẳng khá lên được. Rồi một ngày, tôi gặp ông – một doanh nhân người Hàn Quốc 75 tuổi giàu có, lịch lãm. Ông yêu chiều tôi hết mực, hứa hẹn sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống sung túc nơi xứ người. Dẫu biết ông lớn tuổi, tôi vẫn đồng ý, hy vọng vào một tương lai khác.
Ngày dẫn ông về ra mắt, cả nhà tôi như bùng nổ. Bố mẹ thì phản đối gay gắt:
“Nó lớn hơn con tận gần 50 tuổi! Lấy chồng già như thế rồi con sẽ vất vả, chưa kể sống ở nước ngoài không dễ đâu!”
Anh chị tôi cũng ra sức can ngăn, kể đủ câu chuyện bi kịch về những người lấy chồng ngoại quốc vì tiền. Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ: “Ông ấy thật lòng yêu mình, cuộc sống ở Seoul chắc chắn sẽ khác xa cuộc sống hiện tại.” Bất chấp mọi lời phản đối, tôi vẫn kết hôn.
Ngay khi đặt chân đến Seoul, tôi như bước vào một thế giới khác. Căn nhà rộng lớn, tiện nghi, đầy người hầu kẻ hạ. Ông chồng tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất chu đáo, lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ. Tôi được dẫn đi mua sắm những thứ đắt đỏ mà trước đây chỉ dám mơ. Cuộc sống khi ấy chẳng khác gì cổ tích.
Khi tôi mang thai, ông còn hạnh phúc hơn cả tôi. Ông chăm sóc tôi từng chút, thậm chí bỏ cả công việc để đưa tôi đi khám thai, chuẩn bị mọi thứ cho đứa trẻ. Tôi đã nghĩ rằng mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
### **Ngày tôi chuyển dạ chồng cũng đôn đáo chạy quanh, nhưng ai biết rằng ngày tôi sinh con đầu lòng cũng là ngày chồng qua đời vì đột quỵ.**
Hôm đó, cơn đau chuyển dạ khiến tôi thở dốc. Chồng tôi, dù tuổi đã cao, vẫn tất bật chạy quanh bệnh viện lo giấy tờ, thủ tục. Ông liên tục nắm tay tôi, an ủi:
“Em yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn. Anh ở đây với em.”
Nhưng khi tôi tỉnh lại sau ca sinh mổ, điều đầu tiên tôi nhận được không phải là nụ cười của chồng mà là ánh mắt buồn bã của y tá.
“Chồng cô… đã qua đời. Ông bị đột quỵ khi đang đợi ngoài phòng sinh.”
Tôi sững sờ. Ông ra đi trong lúc tôi đang trao đời một sinh linh mới – đứa con mà ông hằng mong chờ.
Những ngày sau đó, căn nhà rộng lớn trở nên trống trải, lạnh lẽo. Tôi ôm con trong lòng, vừa khóc vừa nghĩ về những lựa chọn của mình. Tôi từng nghĩ mình sẽ sống sung túc, không lo nghĩ, nhưng không ai có thể tránh được quy luật sinh – lão – bệnh – tử.
Cuộc sống ở Seoul không còn màu hồng như tôi tưởng. Tôi phải tự mình chăm sóc con, đối mặt với nỗi đau mất chồng và những ánh mắt dò xét của gia đình chồng. Nhưng chính đứa trẻ này – kết tinh của tình yêu ngắn ngủi nhưng chân thành – đã tiếp thêm sức mạnh để tôi đứng dậy.
Giờ đây, tôi không còn nghĩ về tiền bạc hay sự xa hoa. Tôi chỉ muốn sống tốt, làm một người mẹ đủ đầy cho con mình, để bù đắp những gì cuộc đời đã lấy đi từ đứa trẻ vừa mới chào đời. Và hơn hết, tôi biết rằng, sự giàu có thật sự không nằm ở vật chất, mà ở những khoảnh khắc chân thành, yêu thương mà tôi và ông đã từng chia sẻ.
<!–
–>