Hàng ngày nhìn con dù dị tật bàn tay trái nhưng luôn khỏe mạnh, vui cười mà tôi thấy hạnh phúc.
Yêu nhau được hơn năm, tôi và chồng làm đám cưới. Được cái gia đình anh rất khá giả, bản thân 2 vợ chồng cũng có việc làm ổn định nên cuộc sống rất hạnh phúc. Sau kết hôn, như nhiều vợ chồng khác, chúng tôi hồi hộp đón chờ tin vui 2 vạch. Không chỉ có vợ chồng tôi trông ngóng mà bố mẹ chồng cũng luôn mong mỏi tin vui này.
Do đó khi được 2 đứa báo tin có bầu, cả nhà anh rất vui mừng. Thế nhưng đúng thời điểm bắt đầu có thai, tôi bị sốt phải dùng nhiều kháng sinh mới hạ được. Không biết có phải vậy mà khi đi siêu âm dị tật, bác sĩ sản khoa đều chẩn đoán thai nhi bị dị tật tay trái.
Mấy tháng thai kỳ, lần nào đi siêu âm tôi cũng phải nghe tin động trời đó nên những tháng mang thai là những tháng sống trong lo âu, thấp thỏm, sợ hãi. (Ảnh minh họa)
Khi bác sĩ khám thai, tất cả các cơ quan đều bình thường, chỉ có bàn tay trái con là bất thường. Bàn tay của con trong bụng mẹ chỉ có bàn và duy nhất một ngón cái, còn các ngón khác chỉ là vết tích nhỏ xíu.
Nhận được tin này tôi đã phát hoảng và mất bình tĩnh. Nhưng bác sĩ cũng trấn an, giải thích nếu sau này con sống vui vẻ, phát triển bình thường thì không làm gì, nếu bé có mặc cảm, khó khăn trong sinh hoạt gia đình có thể phẫu thuật tạo hình bàn tay cho con.
Dù con bị dị tật bàn tay trái như vậy nhưng tôi đã giấu nhẹm việc này với chồng và gia đình anh. Trong lòng chỉ mong bác sĩ có thể chẩn đoán nhầm lẫn. Nhưng suốt mấy tháng thai kỳ, lần nào đi siêu âm tôi cũng phải nghe tin động trời đó nên những tháng mang thai là những tháng sống trong lo âu, thấp thỏm, sợ hãi.
Khi ở 39 tuần 5 ngày, tôi chuyển dạ nên được nhập viện đi đẻ. Lúc bác sĩ lấy con ra, nghe tiếng con khóc mà nước mắt tôi chảy dài. Đó là một bé trai nặng 3,4kg, rất khỏe mạnh. Nhưng tôi thấy bác sĩ thì thào gì đó với chồng mình. Và tất nhiên tôi cũng biết điều đó là gì nhưng cứ giả vờ không thấy thái độ của bác sĩ và y tá.
Sau cuộc vượt cạn sinh mổ, tôi phải nằm theo dõi ở phòng hậu phẫu. Khi chồng vào xem vợ ra sao, tôi thấy anh rất buồn nhưng vẫn gắng gượng hỏi con như thế nào. Nào ngờ chồng tôi bảo:
“Nó bị dị tật ở bàn tay trái”.
Tôi cứ nằm đó mà khóc một mình cho tới khi được ẵm con. Tôi suýt ngất khi vạch tã lên thấy tay con chỉ có 1 bàn tay, còn tay trái chỉ có 1 ngón. Mẹ chồng tôi thấy vậy nói ngay:
“Không hiểu chị ăn ở thế nào sinh ra đứa bé dị tật như vậy, nhà tôi không có dòng giống dị tật”.
Khi về nhà ở cữ, ngày nào bố mẹ chồng cũng đay nghiến chuyện cháu nội bị khiếm khuyết. Chồng tôi vì thế dần xa lánh vợ, thờ ơ với con. Không thể chịu đựng tất cả mọi điều tiếng, khi con 8 tháng tôi đã bế ra ngoài sống và chính thức ly hôn chồng. Cả nhà anh không 1 lời hỏi han từ đó.
Được cái suốt 8 năm qua con cũng sống rất khỏe mạnh dù bàn tay trái không lành lặn. Cho tới mấy hôm trước, mẹ chồng bất ngờ tìm đến nhà trọ của 2 mẹ con thăm cháu. Bà cứ cầm tay cháu nội khóc và xin tôi cho nhận cháu.
Không thể chịu đựng tất cả mọi điều tiếng, khi con 8 tháng tôi đã bế ra ngoài sống và chính thức ly hôn chồng. (Ảnh minh họa)
Bà bảo con trai bà lấy vợ nhưng bị vô sinh nên 8 năm nay không sinh được cho nhà bà một mụn con nào. Thấy cháu vẫn đẹp như tranh, bà muốn nhận về và sẽ cho tiền phẫu thuật 4 bàn tay còn lại để cháu có cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Tôi cứ nghĩ không biết có nên để bố mẹ chồng nhận lại cháu không hay là cự tuyệt đây? Mà không biết tại sao con sinh ra đã dị tật bàn tay trái mọi người nhỉ?